SÁT THỦ TIÊU DIỆT KHỦNG LONG ĐÃ ĐƯỢC NHẬN DẠNG
Sát thủ tiêu diệt
loài khủng long đã
được nhận dạng
Đâu là nguyên nhân làm tiêu diệt loài khủng
long? Phối hợp quan trắc thiên văn và những phương pháp mô hình hóa các nhà vật
lý-thiên văn đã nhận dạng được nghi can số 1 (tiểu hành tinh thuộc nhóm Baptistina)
trong vụ tiêu diệt loài khủng long. Một bản án tường trình đầy đủ có thể giúp nhân loại nhận thức (và tìm cách tránh
được ?) những vụ thảm sát mới trong tương
lai.
Người ta đã biết cách đây chừng 60-65
triệu năm đã có một tiểu hành tinh (asteroid) va chạm với trái đất ở vùng
Mehico. Đường kính của tiểu hành tinh này chừng 10 km [1].
Một số nhà khoa học Mỹ và Séc đã khôi phục
lại quỹ đạo và tìm được nguồn gốc của tiểu hành tinh này và các tiểu hành tinh
khác sinh ra đồng thời [2]. Vụ thảm sát do tiểu hành tinh này gây nên đã được đặt
vấn đề nghi vấn ngay từ năm 1970 khi người ta tìm thấy trong trầm tích trên toàn
trái đất một lớp iridium mỏng lắng đọng đúng vào thời điểm ứng với cuộc tuyệt
chủng của loài khủng long. Chất iridium vốn hiếm trên trái đất nên có nhiều xác
suất đến từ vũ trụ. Ngoài ra người ta còn tìm thấy trên toàn vùng Trung Mỹ những
khối cầu nhỏ (microtectiles) hình thành từ những giọt đá nóng chảy trong vụ va
chạm lớn với niên đại khoảng 60-65 triệu năm. Năm 1990 người ta lại tìm thấy ở
bán đảo Yucatan (Mehico) một miệng hố rộng 180 km, không nghi ngờ gì nữa đây là
miệng hố gây nên bởi vụ va chạm với một tiểu hành tinh có đường kính chừng 10
km (hình 1&2). Những phát hiện này đã khép kín lại giả thuyết sau đây: một tiểu hành tinh kích thước
rất lớn đã rơi vào quả đất ở vùng Mehico, vụ va chạm này gây nên bụi che kín bầu
trời, làm giảm nhiệt độ, ngăn cản quá trình quang hợp, tạo nên những cơn địa chấn,
sóng thần và những vụ hỏa hoạn khổng lồ. Đây quả là một tai biến toàn cầu và là
nguyên nhân của sự tuyệt chủng của nhiều loài giữa kỷ Phấn trắng (Cretaceous) và
kỷ Thứ ba (Tertiary).
Hình 1. Một tiểu hành tinh tiến về trái đất
Hình 2. Hình ảnh của
vụ va chạm của tiểu hành tinh với trái đất
Phát hiện tình cờ
Một
số nhà khoa học khác muốn buộc tội tiêu diệt khủng long cho một đồng phạm là vụ
núi lửa rất lớn tại vùng Deccan, Ấn độ, xảy ra gần đồng thời. Lại một nghi phạm
nũa là thời kỳ băng hà cuối kỷ Permien cách đây 225 triệu năm cũng có khả năng
tiêu diệt các loài. Song những tình huống tình cờ đã dẫn đến giả thuyết gần sự
thật nhất sau đây. Bill Bottke cùng các nhà vật lý thiên văn (Viện Nghiên cứu
Nhóm Baptistina
Sau
nhiều triệu năm nhiều mảnh vỡ phân tán trong không gian và xâm nhập lẫn lộn vào các tiểu hành tinh có mối liên hệ
nhóm. Các nhà vật lý thiên văn phải sử dụng những mô hình toán học để phân biệt
các tiểu hành tinh ngoại lai này với các tiểu hành tinh có mối liên hệ nhóm. Đây
là những công việc đòi hỏi tính kiên nhẫn và sự tinh tế chính xác. Và những kết
quả bất ngờ đang chờ đợi họ. Bill Bottke kể lại rằng lúc ban đầu họ quan tâm đến
tiểu hành tinh mang tên Gaspra, phát hiện bởi một phi thuyển vũ trụ vào năm 1991. Họ muốn tìm
hiểu vì sao bề mặt của tiểu hành tinh này lại bị lỗ chỗ nhiều điểm vì các va chạm
và từ đó quan tâm đến một tập những tiểu hành tinh ở vùng lân cận. Tập các tiểu
hành tinh này mang một cái tên nghe như tên một băng đảng mafia: Baptistina với
một tiểu hành tinh “bố già” có kích thước 40 km.
Hình 3. Sau một vụ va chạm ban đầu giữa hai tiểu hành
tinh, một mảnh đường kính 10 km đa bị bắn ra và đi lang thang trong vũ trụ để
cuối cùng va chạm vào trái đất.
Sau
khi phân loại và sắp xếp tập các tiểu hành tinh này theo kích thước và khoảng cách
của chúng đến mặt trời thì Bill Bottke
thốt lên: trên sơ đồ của chúng tôi xuất
hiện một lỗ trống, thiếu một số tiểu hành tinh! Chúng đi đâu?
Sau
nhiều phép tính toán và mô hình các nhà vật lý thiên văn đi đến kết luận:
2
% các tiểu hành tinh đã hướng về trái đất
và sau đây là các đường nét chính của quá trình đã xảy ra.
Khoảng
160 triệu năm về trước một tiểu hành tinh bán kính chừng 60 km đã va chạm với một
tiểu hành tinh khác lớn hơn với đường kính 170 km (hình 3). Vụ va chạm này đã làm
phát sinh nhiều mảnh vỡ đường kính vài trăm mét. Dưới ảnh hưởng của lực hấp dẫn
các mảnh vỡ này đã kết tụ thành nhiều tiểu hành tinh thành lập nên nhóm Baptistina.
Theo
ước tính nhóm này gồm khoảng 300 tiểu hành tinh đường kính 10 km và 140000 mảnh
khác đường kính lớn khoảng 800 mét. Từ đó chúng bay trong vũ trụ trước hết nhờ động năng và sau đến nhờ lực nhiệt (hiệu ứng Yarkovsky)
[3]. Dưới ảnh hưởng của lực hấp dẫn từ sao Hỏa và sao Mộc một số rơi vào Thái dương
hệ. Sau nhiều triệu năm phần lớn (60 %) các thiên thể đó bị mặt trời bắt hết. Còn
40 % chúng tiếp tục phân tán hoặc trong Thái dương hệ hoặc ra ngoài Thái dương
hệ và cuối cùng khoảng 2 % lại hướng về Trái đất! Theo mô hình tính toán của
Bottke một tiểu hành tinh đường kính lớn hơn 8 km (xem hình 4) đã rơi và va chạm
vào trái đất 100 triệu năm sau vụ va chạm ban đầu. Nếu đem 160 triệu năm trừ bớt
100 triệu năm cho ta con số 60 triệu năm, đúng thời điểm gây nên vụ va chạm
kinh hoàng KT (Cretaceous-Tertiary / Kỷ Phấn trắng- Kỷ thứ ba) làm tiêu diệt loài
khủng long (hình 5).
Hình 4 . Một vụ va chạm ban đầu cách đây 160 triệu năm
giữa hai tiểu hành tinh làm bắn ra nhiều
tiểu hành tinh trong số đó có tiểu hành tinh với đường kính 10 km sau khi đi
lang thang trong vũ trụ khoảng 100 triệu năm cuối cùng đã va chạm vào trái đất gây nên thảm
họa khủng long cách đây 60 triệu năm.
Hình 5 . Cảnh tượng
tuyệt chủng của loài khủng long
Thêm bằng chứng
Bill
Bottke tìm dữ liệu khoa học về miệng hố va chạm Chicxulub (xem hình 6) ở bán đảo
Hình
6 . Miệng hố Chicxulub ở bán đảo Yucatan là minh chứng của vụ va chạm KT.
Trong tương lai nhiều
tiểu hành tinh khác thuộc nhóm Baptistina có thể va chạm trái đất gây nên một
thảm họa khủng long mới
Các
mô hình của các nhà vật lý thiên văn còn chỉ ra rằng một tiểu hành tinh của nhóm
Baptistina đã gây nên miệng hố rộng 85 km trên mặt trăng.
Khoảng
20 % các tiểu hành tinh đang đe dọa trái đất đều thuộc nhóm Baptistina. Và không
loại trừ một trong số tiểu hành tinh đó có xác suất lặp lại vụ “thảm sát khủng
long” trên trái đất. Chúng ta phải dè chừng thảm họa đó.
CC. biên
dịch và chú thích
Tài liệu tham khảo
[1] Alan Robok & Owen Brian Toon, Local nuclear War, Scientific American tháng 1/2010
[2] Anne Debroise,
Asteroide, le tueur des dinosaures enfin
démasqué, Science&Vie,12/2007
[3] Hiệu ứng Yarkovsky là lực gây nên trên một vật chuyển
động trong vũ trụ (thường là trên các tiểu hành tinh có đường kính khoảng 10 cm
đến 10 km) bởi sự bức xạ không đẳng hướng của photon nhiệt có mang xung lượng. Điều
thú vị là hiệu ứng này được một kỹ sư người Nga phát hiện (1844-1902) khi dùng
thời gian rảnh rỗi để nghiên cứu khoa học.
Nhận xét
Đăng nhận xét