CÔ ĐƠN TRONG VŨ TRỤ
Hinh
1. Howard Smith, Trung tâm Vật lý thiên văn Harvard- Smithsonian Cambridge, Mỹ
Mặc dầu nhiều hành tinh ngoài
Thái dương hệ đã được phát hiện, sự tồn tại một nền văn minh ngoài trái đất
trong các thiên hà dường như không có nhiều xác suất để hình thành. Sau đây là
bài viết « Seuls dans
l’Univers-Cô đơn trong vũ trụ » của nhà vật lý thiên văn Howard Smith (hình 1)
đăng trên Pour la Science, số 408, tháng 10/2011.
Trước năm 1995
chúng ta không biết đến một hành tinh nào quay quanh một sao chủ tương tự như các
hành tinh trong hệ mặt trời. Chừng 16 năm sau người ta đã phát hiện và nghiên cứu
khoảng 570 hành tinh và hơn 1500 thiên thể khác có thể là những hành tinh ứng viên.
Hình 2
. Những ăng ten của kính viễn vọng radio Allen ở California sử dụng trong dự án
SETI (Search for Extra-Terrestial Intelligence-Tìm văn minh ngoài trái đất).
Năm 2006 người ta phóng vệ tinh châu Âu CoRoT [1] và năm
2009 NASA phóng trạm Kepler vào vũ trụ để nghiên cứu các hành tinh trong vũ trụ
(xem hình 2 và 3). Không chỉ các nhà
khoa học mà mọi người đều quan tâm đến vấn đề này vì nghĩ rằng ở các hành tinh trong
vũ trụ có thể có sự sống thậm chí có nền văn minh.
Hình 3. Phương pháp
chuyển tiếp sử dụng trong các vệ tinh Kepler và CoRoT để phát hiện các hành
tinh lạ.Khi một hành tinh đi ngang qua sao chủ thì che mất ánh sáng phát từ sao
chủ. Thời đoạn và độ giảm cường độ sáng trong quá trình chuyển tiếp cho phép suy
được các đặc trưng của hành tinh.
Sự tồn tại văn minh
ngoài trái đất sẽ làm đảo lộn nhận thức của chúng ta về bản thân nhân loại. Đa
số cho rằng chúng ta không phải đơn độc trong vũ trụ. Người ta mơ ước đến những
xã hội không tưởng ngoài trái đất không chiến tranh, không bệnh tật thậm chí
không có cả sự chết và hy vọng những xã hội này sẽ giúp chúng ta vượt qua những
sự thấp hèn của con người. Ngay các nhà khoa học cũng cổ động cho cách nhìn với
những tình cảm như vậy. Nhà thiên văn học Ray Jayawardhana đã viết năm
2010 trên tờ New York Times : sự sống ngoài trái đất với công
nghệ cao có thể làm cho chúng ta cảm thấy trình độ hèn kém và những tham vọng vô
nghĩa của con người. Song kịch bản viễn
tưởng đó cũng có thể làm cho nhiều người cảm thấy tự ti cho số phận con người và
đâm ra vô trách nhiệm đối với sự sống trên trái đất.
Sự nghiên cứu các hành tinh lạ trong vũ trụ cung cấp nhiều
dữ liệu khoa học giúp xét lại giả thuyết
về sự tồn tại văn minh ngoài trái đất. Vì rằng có rất nhiều hành tinh cho nên có
thể nghĩ rằng chắc sẽ có nhiều nền văn
minh. Song thực ra có nhiều hành tinh chưa có nghĩa là sẽ có nhiều văn minh tương tự như nền văn
minh của chúng ta. Có thể đúng hơn là nên xem con người là một sinh vật quý hiếm
trong vũ trụ, một sinh vật đáng kể và có nhiều ý nghĩa về mặt vũ trụ học.
Trong vũ trụ có lẽ có nhiều hành tinh có cấu tạo đất đá (rocky,
telluric) tựa trái đất và có khả năng dung nạp sự sống. Năm 1993 Donald
Goldsmith trong công trình The search for life in the Universe đưa ra một
ý tưởng : mọi hệ hành tinh đều có thể chứa những hành tinh có cấu tạo tựa
trái đất.
Thực tế là cô đơn ...
Hơn 50 hành tinh có khối lượng nhỏ hơn 25 khối lượng trái
đất đã được phát hiện. Để lý giải những vấn đề tiếp theo chúng ta cần nhấn mạnh
hai điểm.
- Điểm thứ nhất là ta chỉ chú trọng đến các sinh vật có
trí tuệ. Không loại trừ là chúng ta có thể phát hiện những dạng sống nguyên sơ
trên sao Hỏa và thậm chí những dạng sống đa bào trên các hành tinh gần chúng
ta. Những điều này có thể làm chúng ta sáng tỏ về sự xuất hiện và tiến hóa sự sống
trên trái đất. Song nếu thiếu vắng những sinh vật có trí tuệ thì chúng ta không
có ai để giao lưu và chúng ta vẫn là cô đơn trong vũ trụ. Sự sống có trí tuệ có
nghĩa là có thể truyền thông với nhau từ hành tinh này đến hành tinh khác, điều này đòi hỏi phải
có công nghệ tương đương với công nghệ radio. Theo định nghĩa này thì nền
văn minh của chúng ta mới chỉ hình thành được khoảng 100 năm. Nếu thật sự có
văn minh trong vũ trụ thì nền văn minh của chúng ta có thể nói là non trẻ nhất.
Theo Enrico Fermi thì sự sống văn minh trong vũ trụ không nhiều lắm vì nếu
nhiều thì chắc hẳn chúng ta đã một lần phát hiện được.
- Điểm thứ hai được suy từ hai đặc trưng của vũ trụ chúng
ta: không một tín hiệu nào có thể vượt qua tốc độ ánh sáng và vũ trụ đang giãn
nở có gia tốc.
Điểm này sẽ làm
nguội lạnh niềm phấn khởi của các nhà
khoa học chủ trương rằng trong một vũ trụ rộng vô cùng (hoặc trong đa vũ trụ) ,
mặc dầu sự sống có trí tuệ là hiếm song phải tồn tại ở đâu đó vì mọi kịch bản
cho dù ít xác suất đều có thể thực hiện vì tính vô cùng của vũ trụ. Giả thuyết
này rất lý thú nhưng ít hoạt động trong thực tiễn.Vũ trụ có thể vô cùng nhưng
chúng ta không thể thu nhận thông tin từ phần lớn vũ trụ: quan sát của chúng ta
bị hạn chế bởi chân trời vũ trụ (cosmic horizon) nghĩa là khoảng cách mà
ánh sáng có thể đi được từ lúc Big Bang. Chân trời này rộng dần theo thời gian
song điều này cũng không giúp ích nhiều vì biên các thiên hà xa xôi sẽ mở rộng
nhanh hơn chân trời vũ trụ.
Về chuyện truyền đạt các thông điệp lại còn bi đát
hơn : ánh sáng phát ra từ trái đất sẽ không bao giờ đến được các thiên hà
mà ánh sáng đã để mười tỷ năm để đến được chúng ta. Các thiên hà này đang đi xa
càng ngày càng nhanh và vĩnh viễn ra khỏi tầm bắt được của chúng ta.
Tốc độ hạn chế của ánh sáng cũng là vấn đề gay cấn ngay cả
đối với những hành tinh ở gần hơn. Phần
lớn các sao trong giải Ngân hà và hàng tỷ hành tinh giả đoán khác đang ở những
khoảng cách nhiều vạn năm ánh sáng. Như vậy cũng cần chừng ấy thời gian để các
sinh vật thông minh nhận được thông điệp của chúng ta và cũng cần chừng ấy thời
gian nữa để chúng ta có thể nhận được thông điệp trả lời.
Sự sống xét theo công thức Drake
Một trăm thế hệ chừng khoảng 2500 năm cũng đã là một thời
gian vĩnh cửu đối với chúng ta, khi xét những
hành tinh trong bán kính 1250 năm ánh sáng. Chúng ta có thể tưởng tượng
một nền văn minh ngoài trái đất xa xôi đang truy tìm trong vũ trụ
một hành tinh trẻ và đã gửi từ
trước đây rất lâu những lời chào lạc
quan để mong nhận được bởi một nền văn
minh trẻ hơn nhưng vừa đủ tiến bộ để hiểu được. Song trong thực tế một khả năng
như vậy rất khó tồn tại.
Có thể có một giải thích vì sao vũ trụ lại im lặng như vậy
mặc dầu ta đã lắng nghe nhiều thập kỷ : Fermi cho rằng đơn giản là
vì không có các nền văn minh ngoài trái đất. Giả định rằng có một công nghệ tạo
ra tín hiệu nhanh hơn ánh sáng thì sự im lặng được giải thích là chúng không tồn
tại mà có tồn tại thì vô cùng hiếm trong
vũ trụ.
Sau đây là công thức mà nhà thiên văn người Mỹ Frank
Drake đưa ra 50 năm về trước. Công thức Drake đánh giá n là số văn minh
ngoài trái đất mà trái đất có thể liên lạc được. Công thức gồm 5 thừa số.
n = N.P1.P2.P3.(t /T)
N = số lượng các
sao thích hợp,
P1 = tỷ phần các hành tinh dung nạp được sự sống chung
quanh các sao chủ đó,
P2 = xác suất rằng sự sống xảy ra trên một trong
các hành tinh đó,
P3 = xác suất để sự sống đó tiến hóa đến văn minh,
t /T = tỷ số giữa thời gian sống trung bình t của một nền
văn minh so với thời gian T từ
lúc phát sinh nền văn minh đến ngày nay.
Hai thừa số đầu có thể ước lượng được. Các thừa số khác
còn là bí ẩn và chỉ là những suy đoán ngoại suy từ cuộc sống trên trái đất.
Mặt trời nằm trong Đai Gould (Gould belt)[2] một dải
sao trải dài 1200 năm ánh sáng (xem hình 4). Trong vùng này số sao / (năm ánh
sáng) 3 là khoảng 0,004 điều này có nghĩa là trong đai này có khoảng
30 triệu sao mọi loại.
Hình 4 . Thái dương hệ của chúng ta nằm trong một cánh
biên của dải Ngân hà. Vòng tròn trên hình vẽ mô tả một thể tích bán kính 1250
năm ánh sáng xung quanh trái đất, một khoảng cách để tín hiệu có thể đi hay về
trong khoảng 100 thế hệ con người.
Trong những năm gần đây người ta đã phát hiện nhiều hành
tinh có thể là ứng viên. Andrew Howard (đại học Californie ở Berkeley)
và cộng sự đã chỉ ra 1235 ứng viên phát hiện bởi trạm Kepler. Những hành
tinh tựa trái đất thích hợp cho quá
trình đột sinh sự sống văn minh là rất hiếm (xem hình 5).
Hình 5.
Các hệ hành tinh rất đa dạng. Hệ Kepler 11 (hình phía dưới)gồm 6 hành tinh khổng lồ trong đó 5
ở rất gần sao chủ (so với sao Thủy đối với Mặt trời, xem hình trên), còn hành
tinh thứ sáu thì nằm trong quỹ đạo sao
Kim.
Các hành tinh tựa trái đất
Nhà khảo cổ học Peter Ward và nhà thiên văn Donald
Brownlee (đại học Washington) và nhiều người khác đã đưa ra bốn điều kiện cần cho sự tồn tại của một
hành tinh tựa trái đất: ổn định của sao chủ, dung nạp được sự sống và có nước, có khối lượng và thành phần thích
hợp.
Muốn có tiêu chuẩn ổn định sao chủ phải có một kích thước
và một bức xạ ổn định trong nhiều tỷ năm cần thiết cho sự hình thành của một nền
văn minh. Mặt trời trong Thái dương hệ của chúng ta đạt tiêu chuẩn này. Vùng sống được (tức vùng mà
nhiệt độ cho phép nước thành hình dưới dạng lỏng) do đó ở gần sao hơn . Song một
khi hành tinh nằm gần sao chủ thì dễ bị ảnh hưởng của thủy triều đồng bộ (synchrone)
nên sẽ hướng một bán cầu về sao chủ như
mặt trăng đối với quả đất. Một nửa bán cầu sẽ luôn chìm trong bóng tối trong
khi nửa kia như nằm trong lò lửa. Như vậy khó có sự sống nhưng cũng nhiều người
cho rằng sự sống có thể phát sinh ở vùng biên của hai bán cầu đó.
Mặt khác những sao chủ quá lớn cũng không thích hợp :
sao chủ càng lớn thì thời gian sống càng nhỏ. Một sao bằng hai mặt trời sẽ đốt
hydrogen trong 1,8 tỷ năm (5 lần ngắn hơn mặt trời) do dó sự sống văn minh có
thể không kịp hình thành. Những sao 8 lần lớn hơn chỉ sau vài chục triệu năm sẽ
bùng nổ thành siêu tân tinh. Có vào khoảng ít hơn 10 % các sao là thích hợp với sự sống văn minh (0,7 đến 1,7 khối
lượng mặt trời).
Sao quá trẻ thì không kịp cho sự sống văn minh hình
thành, sao già quá thì
độ sáng quá lớn ( Mặt trời sẽ sáng hơn 40 % trong vòng
3,5 tỷ năm nữa). Như vậy dải dung nạp sự sống bị đẩy lùi ra xa. Ngoài ra các
sao chủ thường tồn tại trong dạng sao đôi. Ảnh hưởng hấp dẫn của sao đồng hành
sẽ làm nhiễu loạn thời gian thai nghén một
hành tinh sống được.
Điều kiện tiếp
theo cho sự phát triển sự sống văn minh là tính cư trú được (habitability) :
một hành tinh phải nằm trong vùng cư trú được của sao chủ và có nước ở dạng lỏng
vì một cơ chế nào đó. Quỹ đạo của nó phải ổn định và tương đối tròn trong nhiều
tỷ năm. Song nhiều hành tinh có nhiều quỹ đạo
elliptic cực đoan như vậy các hành tinh đó có nhiều lúc ở quá gần
sao chủ (chúng ta đang nói đến
các hành tinh « nóng »).
Hình 6. Độ tâm sai của một hành tinh xác định độ kéo dài của quỹ đạo elliptic bằng tỷ số giữa
hai khoảng cách nhỏ nhất và lớn nhất của hành tinh đối với sao chủ. Độ tâm sai
quyết định sức sưởi nóng hành tinh nhờ sao chủ trong quá trình chuyển động trên
quỹ đạo. Đa số các hành tinh ngoài Thái dương hệ có độ tâm sai lớn hơn trái đất.
Một thông số khác quan trọng là độ tâm sai (excentricité)
của quỹ đạo elliptic (xem hình 5). Thông số này ảnh hưởng đến độ sưởi ấm tùy
theo khoảng cách đến sao chủ. Điều này có ảnh hưởng đến sự phát triển các hệ
sinh học.
Trong một hệ nhiều thiên thể những quỹ đạo có tâm sai lớn
làm tăng xác suất tương tác hấp dẫn đến các hành tinh và có thể dẫn đến sự tiến
triển hỗn độn các quỹ đạo.
Một thông số khác là độ nghiêng của hành tinh nói cách
khác là góc giữa trục quay và trục quỹ đạo.(xem hình 6). Độ nghiêng của trái đất
là 23,5 độ (hệ quả của một vụ va chạm với một thiên thể có kích thước cỡ sao Hỏa trước đây dẫn đến sự hình thành của mặt
trăng). Độ nghiêng này làm cho hành tinh không quá nóng hoặc quá lạnh trong suốt
một năm. Các nhà nghiên cứu tính rằng nếu độ nghiêng là 90 độ thì một phần quan
trọng của trái đất không ở được (bán cầu quay mặt về phía mặt trời còn bán cầu
kia chìm trong bóng tối).
Trục quay của sao chủ có thể có một độ nghiêng khác nhau đối
với mặt phẳng quỹ đạo của các hành tinh. Các sao chủ chứa các hành tinh nóng thường có các độ nghiêng lớn có lẽ
vì những nhiều loạn hấp dẫn trong các hệ cực đoan như vậy.
Điều kiện tiếp
theo cho một hành tinh (được gọi là tốt) là khối lượng. Một hành tinh có khối
lượng đủ lớn sẽ có khả năng ôm giữ vành khí quyển nhưng không ngăn cản các biến
động kiến tạo. Quá trình kiến tạo (vốn cung
cấp các thành phần cho bầu khí quyển
gián tiếp qua núi lửa) sẽ tạo nên một
chu trình carbon quan trọng cho sự sống [3].
Theo các đánh giá hiện tại những hành tinh có khối lượng
dưới 0,4 khối lượng trái đất không có khả năng lưu giữ một bầu khí quyển và nếu
ngoài 4 lần khối lượng trái đất thì ngăn
cản các quá trình kiến tạo.
Theo các dữ liệu thu được từ Kepler 13 % các hành tinh có
quỹ đạo ôm sát sao chủ có kích thước khoảng trái đất còn các hành tinh
có quỹ đạo xa hơn thì sẽ nhiều hơn.
Tiêu chí cuối cùng
là một hành tinh thích ứng sẽ có thành phần hợp lý. Một hành tinh sống được phải
chứa các yếu tố cần cho hóa học hữu cơ (carbon, hydrogen, oxygen, ...).Ngoài ra
các yếu tố ảnh hưởng gián tiếp là silicium, sắt ,...sẽ giúp quá trình kiến tạo
các mảng địa chất. Nhiệt từ các yếu tố phóng xạ giữ tâm trái đất ở thể lỏng từ
đó có một từ trường bảo vệ bề mặt đối với các hạt bắn ra từ mặt trời. Cũng
chính nhiệt đó giúp sự đối lưu trong vỏ hành tinh ( manteau) và do đó tạo nên quá trình kiến tạo.
Sự phân bố các yếu tố hóa học không đồng đều trong Thiên
hà. Một số vùng hoàn toàn không thích ứng cho sự sống.
Sự hiện diện của
các yếu tố phóng xạ là hệ quả của một vụ bùng nổ một siêu tân tinh – nguồn gốc chính của phóng
xạ - trong vùng lân cận của hành tinh
đang xét . Đai Gould trong đó có mặt trời được hình thành bởi các vụ nổ
siêu tân tinh . Một số nguyên tố nặng cần thiết cho sự sống hiện hữu trong Thái
dương hệ có thể vắng mặt ở những vùng khác trong vòng khảo sát bán kính 1250
năm ánh sáng.
Những nhân tố sinh học khó đánh giá
Dẫu cho các tiêu chí nói trên đều có mặt cũng có thể khó
nói rằng sự sống sẽ phát triển. Sự sống chưa được tạo ra trong phòng thí nghiệm
điều đó nói lên rằng quá trình tạo sinh (genese)
chưa được hiểu một cách rõ ràng. Sao Hỏa nằm
gần vùng sống được song không có
sự sống văn minh ở đấy (xem hình 7 ).
Hình 7
. Vùng sống được của một sao ( dải trong đó nhiệt độ cho phép lưu giữ nước ở trạng
thái lỏng) biến thiên theo khối lượng và
tuổi của sao chủ (dải màu xanh trên hình). Nếu vùng sống được quá gần sao chủ
thì trước sau hành tinh vì hiệu ứng thủy triều sẽ quay một mặt vĩnh viễn về
phía sao chủ. Nếu sao chủ quá lớn thì chết nhanh không đủ thời gian lâu dài cho
việc hình thành sự sống văn minh.
Trái đất đã để khoảng 500 triệu và một tỷ năm để xuất hiện
và một vài tỷ năm để có được nền văn
minh của chúng ta ngày nay.
Trong khoảng thời gian như thế đối với nhiều hệ hành tinh
sao chủ có thể kịp phình lớn nuốt quỹ đạo của hành tinh tương ứng và tiêu diệt
nền văn minh.
Một số nhà khoa học lạc quan về sự sống văn minh ngoài
trái đất cho rằng sự sống văn minh sẽ phát triển nhanh hơn với dạng không
carbon. Đa số đồng ý rằng văn minh đòi hỏi một phức hợp (complexité) nào đó. Song
ở mức độ phức hợp nào thì cũng phải có thời gian để các cơ quan của sinh vật
văn minh phát triển đầy đủ.
Hình 8 . Độ nghiêng của trái đất tức góc giữa
trụ quay của trái đất và đường thẳng góc với mặt phẳng quỹ đạo bằng 23,5 độ
(hình trên). Độ nghiêng này cho phép bán cầu Bắc và bán cầu Nam lần lượt hướng
về phía mặt trời như vậy trái đất có được một nhiệt độ trung bình gần như không
đổi. Độ nghiêng của trái đất được ổn định nhờ tác động của mặt trăng. Đối với
những hành tinh khác trong Thái dương hệ (hình dưới) và các hành tinh lạ ngoài
trái đất độ nghiêng rất khác nhau.
Ngoài ra điều kiện sống được mới là điều kiện cần
chưa phải là điều kiện đủ. Ví dụ trái đất đã trải qua nhiều tai biến và điều đó
lại giúp quá trình tiến hóa phát triển. Một vụ va chạm lớn đã xảy ra với trái đất
không làm trái đất vỡ tung mà làm phát sinh mặt trăng, vụ va chạm này đã tạo ra
độ nghiêng trục quay do đó tạo ra các mùa. Mặt trăng ngược lại gây nên thủy triều,
làm ổn định các dao động của trục quay. Sau sự cố đó vài tỷ năm sau loài khủng
long vốn thống trị trái đất trong vòng 100 triệu năm bị tuyệt chủng vì một thiên
thể rơi xuống trái đất, song tai biến này lại thúc đẩy sự phát sinh các loài có
vú. Đã xảy ra khoảng 15 tai họa tuyệt chủng lớn trong quá khứ (trong đó 6 mang
tính tai biến) trước khi loài người xuất hiện, điều đó nói lên tính phức tạp,
mãnh liệt và hỗn độn của sự tiến hóa của các loài trong đó có con người.
Nước là cần thiết song nếu hành tinh chỉ toàn đại dương
thì các loài sống dưới nước không bò lên bộ để biến thành loài hai chân, bốn
chân. Lộ trình tiến hóa quả thật là một mê lộ. Theo nhà khảo cổ Stephen Jay
Gould quá trình tiến hóa chứa nhiều yếu tố ngẫu nhiên đến mức quá trình đó sẽ
không bao giờ có thể lặp lại.
Cuối cùng trong công thức Drake yếu tố cũng quan trọng là
thời gian sống của một nền văn minh. Nếu
thời gian sống đó quá ngắn – văn minh radio
của chúng ta mới được chừng một trăm năm- thì trong thời đoạn đó có thể quá ít nền văn minh
chung quanh chúng ta xuất hiên để có thể giao lưu được.
Các trị số xác suất liên quan đến sinh học trong công thức
Drake rất khó xác định và ngành thiên văn hiện nay cũng không đem lại gì nhiều
về mặt này. Nói chung người ta có khuynh hướng xét hai thái cực : hoặc văn
minh là không tránh khỏi trên các hành tinh thích hợp hoặc văn minh là không có
nhiều xác suất xuất hiện.
F.Drake nghĩ rằng một sao
trên 10 triệu sao là có nền văn minh phát hiện được. Như vậy trong vùng không
gian của chúng ta có khoảng 30 triệu sao vậy có thể còn có 2 nền văn minh nữa ngoài
nền văn minh của chúng ta.
Tóm lại không có sự sống văn minh nếu sao chủ quá lớn hoặc quá nhỏ, quỹ đạo của hành tinh và
độ nghiêng không thích ứng, nếu kích cỡ và thành phần hóa học không hợp lý, nếu
lịch sử địa chất không thuận tiện, nếu hóa học để tạo nên cuộc sống quá phức tạp hoặc quá chậm , nếu
sự tiến hóa các dạng của sự sống đến văn minh tiến hóa lạc đường đến những dạng
vô sinh, nếu nền văn minh tàn lụi quá sớm...
Kết luận
Các xác suất trong công thức Drake phải đủ lớn (ví dụ
> 20%). Nếu một trong các xác suất quá nhỏ trong khi các xác suất khác có thể
lớn thì khó tìm được sao thích ứng cho sự sống văn minh. Như vậy có thể nghĩ rằng
chúng ta đang cô đơn trên một hòn đảo
tuyệt đẹp là trái đất và biệt lập xa xôi trong vũ trụ. Trong 100 thế hệ nữa
nhân loại có lẽ không nhận được một tín hiệu nào từ các sinh vật văn minh.
Nguyên lý vị
nhân爲 人 (anthropic) là nguyên lý theo đó các
điều kiện trong vũ trụ đã được tinh chỉnh để sự sống của chúng ta có thể hình
thành. Dường như có thể đưa ra bổ sung nguyên lý yếm nhân 厭 人(misanthropic) theo đó nhiều vùng trong
vũ trụ là khó thích hợp cho sự sống ít
nhất trong vòng 3 hay 4 tỷ năm để sự sống văn minh phát sinh. Theo quan điểm đó
thì hiện nay sự sống trên trái đất là hiếm hoi và quý giá vô cùng. Nguyên lý
này đòi hỏi chúng ta phải trân trọng sự sống trên trái đất và môi trường chung quanh để cố gắng đẩy xa mọi
tai biến có nguy cơ hủy diệt con người và các sinh vật khác. Chúng ta đang cô đơn trong vũ trụ...
CC. biên dịch và chú thích
[1] CoRoT ( Convection, Rotation
et Transits planétaires-Đối lưu,Quay và Chuyển tiếp của các sao) là
một kính viễn vọng vũ trụ nhằm nghiên cứu cấu trúc nội tại các sao và truy tìm
các hành tinh ngoài Thái dương hệ được phóng lên vào ngày 27/12/2006.
[2]
Đai Gould (Gould
Belt) là
một vành các sao có kích thước chừng 1200 năm ánh sáng có độ nghiêng so với mặt
phẳng thiên hà khoảng 16 đến 20 độ. Mặt trời thuộc đai Gould.Đai này có tuổi
khoảng 30 đến 50 triệu năm và được đặt theo tên của Benjamin Gould, người phát
hiện ra đai này.
[3] Các kiến
tạo địa tầng
tạo điều
kiện thuận lợi
hơn cho sự sống.
Những hoạt động
địa chất, đặc
biệt núi lửa sẽ
làm thoát CO2 (và các khí khác) vào khí quyển.
Khí CO2 tác động với calcium
silicate tạo nên calcium carbonate, silicon dioxide, 2 chất
này lắng đọng xuống
đại dương. Và trong quá trình trượt xuống các đáy đại
dương, lặn vào vỏ
hành tinh đã làm cho các vỏ
hành tinh này giàu thêm cácbon.
Nhận xét
Đăng nhận xét