ĐÓI XỨNG VÀ PHÁ VỠ ĐỐI XỨNG
Đối xứng và phá vỡ đối
xứng
Đối xứng là một vấn đề tổng hợp của mọi
khoa học.
Định nghĩa đối xứng càng ngày càng đi sâu và mở rộng vào những địa hạt
trừu tượng.
Tìm được đối xứng vật lý tối thượng của
vũ trụ là thực hiện ước mơ về lý thuyết thống nhất của Einstein.
Trong quá trình phát triển
của khoa học, nghệ thuật và các ngành khác khái niệm đối xứng dần dần được thay
bằng khái niệm bất biến là một khái niệm tổng quát hơn.
Khi một vật thể bất biến đối
với một phép biến đổi nào đó thì chúng ta nói vật thể đó là đối xứng (đối với
phép biến đổi đó), ví dụ hình tròn có đối
xứng quay, vì nếu ta quay hình tròn xung quanh trục đi qua tâm của nó và
thẳng góc với mặt phẳng của nó thì hình tròn lại trùng với chính nó, nó bất biến đối với phép quay đó.
Mọi vật từ các hạt cơ bản trong vật lý, đến sự sống,
đến cái đẹp dường như luôn tuân theo một quy luật là biểu diễn một sự phá vỡ đối xứng (trong thiên nhiên là tự phát) trên cơ
sở một đối xứng cơ sở nền nào đó.
Và tại sao có đối xứng và sự
phá vỡ đối xứng tự phát trong thiên nhiên? Đây
là một điều bí ẩn nhất của thiên nhiên mà chắc chúng ta không thể nào biết được,
và chính vì thế mà vấn đề đối xứng luôn là vấn đề cơ bản nhất của mọi khoa học.
Có thể nói đối xứng và phá vỡ
đối xứng là một suối nguồn của các ý tưởng cho mọi tìm tòi trong khoa học trong
nghệ thuật.
Nếu nguyên lý đối xứng cùng
quy luật phá vỡ đối xứng là quy luật phát triển của thiên nhiên thì sự sống
cũng như cái đẹp sẽ phải tuân theo nguyên lý và quy luật đó. Như vậy sự hiểu
biết này sẽ giúp chúng ta nghiên cứu và
sáng tác trong khoa học và nghệ
thuật.
Nhà vật lý học Tsung Dao Lee
viết: Có lẽ cái đẹp gắn liền với một bất đối xứng nhẹ. Sự nhận thức cái đẹp chứa nhiều yếu tố chủ quan song
bản thân cái đẹp có những quy luật của nó. Quy luật phá vỡ đối xứng trên nền
một đối xứng cơ sở là một trong nghững
quy luật đó.
Đối xứng là khái niệm quan
trọng của nhiều ngành khoa học và nghệ thuật. Mặc dầu sử dụng nhiều ngôn ngữ
khác nhau, các nhà toán học, vật lý học, hoá học, các nhà địa chất, khoáng học,
các hoạ sĩ, đạo diễn múa, các nhà văn, các thi sĩ, các kiến trúc sư... đều lấy
đối xứng làm công cụ trong quá trình nghiên cứu, sáng tác phát hiện các định
luật và cái đẹp của thế giới khách quan.
Vấn đề đối xứng có thể nói là một vấn đề lớn bao
trùm nhiều hoạt động của con người, bởi vì tư tưởng chủ đạo của con người trong
quá trình tiếp cận với thiên nhiên là tìm ra
trong cái đa dạng muôn hình, muôn vẽ của vật chất những cái gì mang tính
quy luật, mang tính trật tự và ổn định. Và nguồn gốc của trật tự và ổn định
chính là sự đối xứng.
Các nhà vật lý học xuất phát từ đối xứng để
tìm ra những quy luật mới. Đối xứng trở thành tiên đề à priori trong vật lý học. Lịch sử phát triển vật lý học trong
những năm gần đây càng chứng tỏ điều đó.
Một trong các bài toán lớn
của vật lý thế kỷ XXI là tìm những đối xứng mới trong thiên nhiên.
Đối xứng bao gồm từ những
khái niệm đơn giản dễ hiểu bằng trực quan đến những khái niệm sâu sắc trừu
tượng nhất mà người ta chỉ có thể biểu diễn bằng toán học. Khi nói cách bố trí
đồ đạc trong căn phòng này rất cân đối, ta đã nói lên một vẽ đẹp đối xứng nào
đó mà mọi người đề dễ tiếp thu và hiểu được, song khi nói rằng giữa các hạt fermion và boson có siêu đối xứng (supersymmetry) hoặc khi nói các
lý thuyết hiện đại dựa trên những đối xứng định xứ (local) thì cần một sự giải thích cặn kẽ để những người không nghiên
cứu trong lĩnh vực lý thuyết trường lượng tử có thể hiểu được. Như vậy dưới danh từ quen
thuộc “đối xứng” ẩn nấp một nội dung sâu
sắc mà con người không bao giờ có thể phát hiện ra hết được. Vừa phát hiện ra một đối xứng này thì các đường nét
của một đối xứng khác tổng quát hơn lại hiện ra.
Sự thể hiện của đối xứng bao
gồm từ thế giới vô sinh đến thế giới hữu sinh, từ những hiện tượng xảy ra ở
những khoảng cách vi mô đo bằng những đơn vị vô cùng nhỏ không quen thuộc đối
với nhiều người, đến những hiện tượng xảy ra ở những khoảng cách vĩ mô, đo bằng
những đơn vị khổng lồ chỉ quen thuộc đối với những nhà vũ trụ học.
Đối xứng và phá vỡ đối xứng là cơ chế tuyệt đối
của tự nhiên
Nếu quan sát mọi hình thái,
hiện tượng xung quanh, chúng ta sẽ thấy rõ sự thể hiện của quy luật vi phạm đối
xứng trên nền một đối xứng cơ sở. Thực vậy, không có một vật gì có đơi xứng
tuyệt đối, ví như quả tim của chúng ta cũng nằm về một phía cơ thể. Dường như
thiên nhiên sợ cái đối xứng tuyệt đối.
Nếu thiên nhiên quả là hiện
thân của sự sống, của cái đẹp thì sự vi phạm đối xứng phải là một dấu hiệu tất
yếu của sự sống và cái đẹp. Sự đối xứng tuyệt đối chỉ là nguyên lý. Sau là một
trích đoạn trong quyển Ngọn núi kỳ lạ
của Thomas Mann:
“ ... Mỗi một sáng tạo băng giá này có một sự cân xứng tuyệt đối, một đối
xứng lạnh lùng và chính vì thế mà chứa đựng một điều gì tàn độc, không hữu cơ
và thù nghịch với cuộc sống; các sáng tạo này quá đối xứng và như thế không thể
làm chất liệu cho cuộc sống; cuộc sống run sợ trước mặt cái chính xác đó,
cái đều đặn lý tuởng đó và xem chúng là
nguồn gốc là bí mật của chết chóc. Và Hans Kastord chợt hiểu rằng ,vì sao các
kiến trúc sư thời cổ, lúc dựng lên những đên đài đã cố ý, mặc dầu một cách lén
lút, vi phạm đối xứng trong việc bố trí các hàng cột”.
Chúng ta có thể không chia sẻ
ý kiến quá cay độc đối với đối xứng trong trích đoạn trên, nhưng không thể
không đồng ý rằng chính sự vi phạm đối xứng mới tạo nên cuộc sống, tạo nên cái
đẹp làm rung cảm chúng ta.
Thêm một minh hoạ. Các bạn
độc giả hãy nhìn người đàn bà tuyệt mỹ trong bức Thị tỳ của danh hoạ Pháp
D.Ingres ( 1780-1867). Nhiều tĩnh vật mang tính cách phương Đông như vành khăn,
quạt, hộp trang sức, ống điếu, được đưa vào bức tranh để tăng thêm màu sắc
exotic, làm thành một cái khung rất đẹp, làm nổi bật nhân vật chính ở giữa (hình IX.3/6) . Lúc bức tranh được đem ra
triển lãm lần đầu tiên năm 1819, nhiều nhà phê bình hội hoạ đã cho rằng D.Ingres
đã vi phạm các quy tắc về giải phẫu và khẳng định rằng lưng của người
cung nô này quá dài và thừa đến 3 đốt xương sống!
Ở đây, chúng ta
hiểu vấn đề như sau: nếu xem con người cùng với các tương quan về mặt giải phẫu
là mô hình của đối xứng tuyệt đối, thì D.Ingres đã vi phạm đối xứng đó nhân
danh cái đẹp. Thực vậy nhờ sự vi phạm đó mà dáng điệu nửa nằm nửa ngồi của
người cung nô trở nên uyển chuyển lạ lùng
Hình IX.3/6.
Thị tỳ – Tranh màu dầu của D.Ingres
và có lẽ sự vi phạm đối xứng
này chính là nét độc đáo nhất của bức tranh diễm lệ này?
Nhận xét
Đăng nhận xét